Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2015

YEONMI PARK - TRỐN THOÁT KHỎI BẮC HÀN ĐỂ TÌM KIẾM TỰ DO

Bài đọc liên quan:



Yeonmi Park là diễn giả tài Diễn đàn One Young World năm 2014 tại Dublin, Ireland. Diễn đàn là nơi hội tụ của 1.300 nhà lãnh đạo trẻ tại 194 quốc gia để tranh luận và tìm ra các giải pháp cho một số vấn đề cấp bách nhất của thế giới.

Mỗi lời nói của em là một viên đạn găm thẳng vào nền độc tài toàn trị mà sẽ chết đi trong sự khinh bỉ và nguyền rủa tột cùng của toàn thể nhân loại tiến bộ.


"Tôi phải làm điều này bởi vì... đây không chỉ là bản thân tôi nói, mà người dân [Triều Tiên] muốn kể cho thế giới điều mà họ muốn nói.

Triều Tiên là một quốc gia không thể tưởng tượng nổi, ở đó chỉ có duy nhất một kênh truyền hình, không có internet. Chúng tôi không được tự do nói, hát, ăn mặc hay được nghĩ về những điều mình muốn. Triều Tiên là nước duy nhất trên thế giới xử tử người dân nếu gọi điện thoại quốc tế mà chưa có sự cho phép. Ngày nay, người dân Triều Tiên đang bị khủng bố.

Khi tôi lớn lên ở Triều Tiên, tôi chưa từng nhìn thấy thứ gì nói về tình yêu giữa nam và nữ. Không sách, không bài hát, không bài báo, không một bộ phim nào nói về tình yêu. Không có Romeo và Juliet, mỗi câu chuyện đều là lời tuyên truyền về hình ảnh những kẻ độc tài họ Kim.

Tôi sinh năm 1993 và bị bắt cóc ngay sau khi chào đời, thậm chí trước khi tôi biết đến những từ như “tự do” hay “nhân quyền”.

Ngay lúc này, người dân Triều Tiên đang khao khát tự do một cách tuyệt vọng. Khi lên 9 tuổi... tôi chứng kiến mẹ của bạn tôi bị tử hình công khai, tội của bà là đã xem một bộ phim của Hollywood.

Thể hiện sự hoài nghi về sự vĩ đại của chế độ Triều Tiên có thể khiến ba thế hệ trong một gia đình bị bỏ tù hoặc tử hình.

Và khi lên 4 tuổi, mẹ tôi dặn tôi thậm chí không được thì thầm, bởi vì chim và chuột có thể nghe thấy những gì tôi nói.

Tôi thú nhận, tôi từng nghĩ rằng nhà độc tài Triều Tiên có thể đọc được suy nghĩ của mình.

Cha tôi mất tại Trung Quốc sau khi chúng tôi trốn khỏi Triều Tiên, và tôi phải bí mật chôn cất ông vào lúc 3 giờ sáng. Khi ấy tôi 14 tuổi. Tôi thậm chí không thể khóc. Tôi rất sợ bị đưa trở lại Triều Tiên.

Ngày trốn khỏi Triều Tiên, tôi chứng kiến cảnh mẹ tôi bị hãm hiếp. Kẻ hãm hiếp là một tên môi giới người Trung Quốc. Ông ta đã nhằm vào tôi. Lúc đó tôi 13 tuổi. Có một câu nói ở Triều Tiên: “Phụ nữ tuy yếu đuối nhưng những người mẹ lại mạnh mẽ”. Để bảo vệ tôi, mẹ tôi đã đành để cho kẻ đó hãm hiếp.

Khoảng 300.000 người tị nạn Triều Tiên có số phận rất mong manh tại Trung Quốc. 70% phụ nữ và em gái vị thành niên Triều Tiên đang là nạn nhân, có khi họ bị bán với một cái giá rẻ mạt là 200 đô-la.

Chúng tôi đã đi bộ qua sa mạc Gôbi, nhờ một chiếc la bàn. Khi la bàn hỏng, chúng tôi lần theo hướng những vì sao để đi tìm tự do. Tôi có cảm giác như chỉ có những vì sao là ở bên cạnh chúng tôi. Mông Cổ là điểm đến tự do cho mọi người. Chết để giữ gìn nhân phẩm. Chúng tôi thủ sẵn dao để sẵn sàng tự vẫn nếu bị bắt đưa về Triều Tiên. Chúng tôi muốn sống như những con người.


Nhiều người hỏi tôi: Làm thế nào để giúp đỡ người dân Triều Tiên? Có rất nhiều cách, nhưng bây giờ tôi muốn đưa ra ba cách.

Một, hãy tự tìm hiểu để nâng cao nhận thức về tình trạng khủng hoảng nhân quyền tại Triều Tiên.

Hai, hãy giúp đỡ và hỗ trợ những người tị nạn Triều Tiên đang cố trốn thoát vì tự do.

Ba, thỉnh nguyện Trung Quốc ngừng trục xuất những người tị nạn Triều Tiên. Chúng ta phải đưa ánh sáng tới nơi tăm tối nhất trên thế giới. Đó không chỉ là quyền của người dân Triều Tiên, mà còn là quyền của chúng ta đối với những kẻ độc tài Triều Tiên đã chà đạp [dân tộc Triều Tiên] suốt 7 thập kỷ qua. Chúng tôi cần chính phủ toàn thế giới gây áp lực với Trung Quốc để chấm dứt việc trục xuất người tị nạn. Đặc biệt, những đại biểu Trung Quốc tại diễn đàn One Young World có thể góp phần lên tiếng.

Triều Tiên là nơi không thể nào diễn tả bằng lời. Không ai [đáng bị] đàn áp chỉ vì nơi họ sinh ra. Chúng ta cần chú ý ít hơn tới chế độ và nhiều hơn tới những người dân đang bị lãng quên. Qua diễn đàn One Young World, chúng ta sẽ khiến cho họ được biết đến. Các vị đại biểu, hãy tham gia cùng chúng tôi để biến diễn đàn này thành phong trào toàn cầu giải phóng người dân Triều Tiên.

Khi băng qua sa mạc Gôbi, sợ hãi trước cái chết, tôi đã nghĩ rằng chẳng ai trên thế giới quan tâm. Dường như chỉ có những vì sao là ở bên cạnh chúng tôi. Nhưng các bạn đã lắng nghe câu chuyện của tôi. Các bạn đã quan tâm, xin cảm ơn rất nhiều!"

Sài Gòn, 8h06' ngày thứ Bảy, 31/10/2015 

Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2015

DÂN TỴ NẠN GIÁO DỤC VIỆT NAM

Sau 30/4/1975 tự điển tiếng Anh xuất hiện từ "Boat People" - Thuyền nhân tỵ nạn chính trị cộng sản dành cho Việt Nam, nay trở thành cho toàn cầu - thì hôm nay trong tự điển tiếng Anh có thêm một từ mới: "Book People" - Người tỵ nạn giáo dục của cộng sản ở Việt Nam. Một bài viết rất độc đáo của một nghiên cứu sinh kinh tế học ở trường kinh tế Lý Quang Diệu thuộc đại học quốc gia Tân Gia Ba. Việt Nam, đất nước có một dân tộc quả đến lạ kỳ!



Bài viết gốc trên Diplomat: Vietnam's Book People

Một cuộc tỵ nạn mới đang diễn ra ở Việt Nam.

Hơn hai thập kỷ sau cuộc tỵ nạn chính trị của "thuyền nhân" Việt Nam, hiện nay một cuộc tỵ nạn mới bằng giáo dục ở Việt Nam đang đạt đỉnh điểm. Ngày càng có nhiều sinh viên Việt Nam ở độ tuổi đại học đang theo đuổi bằng cấp ở nước ngoài. Những người di cư mới - người có thể được gọi là "dân tỵ nạn giáo dục" - nhìn thấy giá trị cao ở bằng cấp Mỹ, Anh, và trường học ở Úc. Hơn nữa, có nhiều du sinh Việt ở các quốc gia mà họ đến du học, sau khi tốt nghiệp, bị thu hút bởi việc được trả lương cao phù hợp với kỹ năng của họ. Hai yếu tố này có thể làm chảy máu chất xám: tăng trưởng trong các ngành công nghiệp có giá trị gia tăng cao và việc cải thiện liên tục ở các trường đại học nước ngoài mà họ theo học. Những chiến lược này cũng có thể là một lộ trình cho các nước đang phải đối mặt với những thách thức di dân tương tự.

Theo Trung tâm Nghiên cứu Pew, số lượng sinh viên Việt Nam du học tại Hoa Kỳ tăng gấp bảy lần từ năm 2000 đến năm 2014 (từ con số 2266 sinh viên hiện nay có đến 16.579). Báo cáo này cũng cho thấy rằng hơn một phần ba số sinh viên Việt Nam đang làm việc nghiên cứu ở Hoa Kỳ. Đây có phải là một bản cáo trạng về khả năng của Việt Nam trong giáo dục tạo ra thế hệ mới cho những lãnh đạo kỹ trị? Trong một bài báo gần đây, một cựu bộ trưởng giáo dục Việt Nam than phiền rằng hệ thống giáo dục của đất nước rằng: "Giáo dục đại học quá tệ hai. Sách giáo khoa thì đầy rẫy những điều vô bổ, lý thuyết tẻ nhạt." Trong một bài báo, một công chức Việt và mẹ của một du sinh mô tả hệ thống như là"tất cả của những áp lực và dối trá." Bà phàn nàn về việc học thuộc lòng và bóp nghẹt sự sáng tạo được chính quyền duy trì một cách kiên trì và cứng nhắc.

Ngoài những yếu tố trên, yếu tố chèo kéo đang khiến cho sự di cư của dân tỵ nạn giáo dục. Một số quốc gia tích cực tuyển dụng sinh viên du học để tăng doanh thu học phí. Ví dụ, năm 2014 chính phủ Canada đã thông báo ý định tăng gấp đôi số lượng tuyển du sinh đến gần nửa triệu người vào năm 2022; Việt Nam được xác định là một "thị trường ưu tiên", cùng với Trung Quốc, Brazil và Ấn Độ. Trong một bài báo tháng chín của CBC - Canadian Broadcasting Corporatio- một nhân viên tại một đại học ở Ottawa (không phân hạng trong top 50 của Canada) đã mô tả việc tuyển dụng sinh viên nước ngoài là "cạnh tranh khốc liệt," nó là dấu hiệu cho thấy nhu cầu vẫn cao ngay cả đối với các trường đại học ít được biết đến.

Đại học Việt Nam không chịu rút lui trong lặng lẽ. Đầu tư cơ sở và tuyển dụng đội ngũ giảng viên quốc tế là chiều hướng phổ biến cho các đối thủ cạnh tranh. Một cuộc chạy đua gần đây như vũ bão về việc xây dựng khuôn viên trường đại học theo kiểu dại học Hoa Kỳ đã khiến các đại học Việt đầu tư chi tiêu mạnh tay, hoang phí vào ký túc xá, khu thể thao, và trung tâm giải trí của sinh viên. Nhiều khuôn viên trường hiện nay giống như các câu lạc bộ xa hoa của quốc gia, thậm chí việc chi tiêu này cũng được đưa vào tiêu chí xếp hạng mới. Không chịu thua kém, Đại học FTP tại thành phố Hồ Chí Minh vừa công bố kế hoạch cho một khuôn viên trường "xanh" có vẻ kiến trúc hùng vĩ sẽ xuất hiện để cạnh tranh với các trường đại học giàu nhất thế giới.

Giáo dục thường có liên quan đến tăng trưởng kinh tế. Không một quốc gia muốn bị buộc vào một cuộc chiến chi phí lao động, vì giá thành sản phẩm cao sẽ tạo ra một vị thế cạnh tranh không bền vững. Do đó năng suất cao thông qua phát triển kỹ năng là một chiến lược chung. Tuy nhiên, sản phẩm có giá trị gia tăng cao có thể được bằng cách cho du nhập giá trị gia tăng thấp, và những thập kỷ tới có khả năng nhìn thấy sự cạnh tranh toàn cầu cho đầu tư trình độ học vấn lan tỏa. Trong một nền kinh tế như Việt Nam, sản xuất công nghiệp - bất kể mức độ giá trị của nó - vẫn bị điều khiển trực tiếp hoặc gián tiếp bởi các doanh nghiệp nước ngoài. Ngay cả việc nâng cấp giá trị sản phẩm cũng không làm thay đổi một thực tế rằng, nhiều việc làm công nghiệp, bao gồm cả những việc được thực hiện bởi các kỹ sư được đào tạo bậc đại học, được cung cấp bởi các nhà đầu tư nước ngoài thì họ vẫn ít quan tâm đến nước chủ nhà ngoài lợi thế chi phí lao động thấp. Làm thế nào một đất nước có thể tiến xa hơn cái vòng luẩn quẩn này để tạo ra một bước nhảy xa cho giá trị gia tăng?

Sản xuất với kỹ năng cao cuối cùng vẫn là "lộ trình" làm việc; nó không phải là quản lý và cũng không phải là sở hữu. Tăng trưởng kinh tế do chuyển đổi sẽ không xảy ra cho đến khi các phương tiện sản xuất thuộc sở hữu và quản lý bởi nhiều doanh nghiệp trong nước hơn bởi các công ty nước ngoài. Đây không phải là để cho thấy rằng các công ty nước ngoài không có chỗ đứng tại Việt Nam. Tuy nhiên, sự gia tăng hiện diện và sức cạnh tranh của các doanh nghiệp sở hữu trong nước sẽ tốt hơn cho việc quay vòng lợi nhuận và vốn cho nền kinh tế Việt Nam; nước này có thể di chuyển ra khỏi sự phụ thuộc vào gia công phần mềm và hướng tới tự lực. Quan điểm này không ủng hộ chủ nghĩa biệt lập và cũng không bảo hộ mậu dịch. Doanh nghiệp trong nước mạnh hơn có thể và nên khai thác các thị trường quốc tế và đầu tư nước ngoài. Không dùng các hạn chế thương mại và trợ cấp công nghiệp cũng sẽ tạo áp lực cạnh tranh để các công ty phải đổi mới. Để kết thúc vấn đề này, xây dựng năng lực công ty trong nước phải là một sự nỗ lực đứng trên đôi bàn chân của mình, nó được hỗ trợ bởi chất lượng giáo dục và những chính sách hỗ trợ phát triển cộng đồng.

Vấn đề đặt ra là làm thế nào giáo dục có thể đóng góp vào việc đạt được mục tiêu này. Sinh viên Việt Nam phải có tư duy của một doanh nhân, và hệ thống đại học của nước Việt nên chuẩn bị chúng cho phù hợp. Sự gia tăng gần đây của chương trình kinh doanh - nhiều người trong các tổ chức phi lợi nhuận - dường như không thể làm chậm làn sóng tỵ nạn giáo dục. Trong một bài báo năm 2013, một cựu chủ tịch trường RMIT-Việt Nam tỏ ra bất ngờ về số lượng sinh viên tốt nghiệp RMIT bắt đầu có doanh nghiệp riêng của họ. Có lẽ giáo dục kiểu phương Tây (bên trong hoặc bên ngoài Việt Nam) thu hút người ta thiên về kinh doanh, song các kỹ năng đã học trong các trường đại học nước ngoài cũng có thể đã định hình chiến lược nghề nghiệp cho sinh viên và triết lý kinh doanh theo những cách mới.

Việt Nam đã đạt được tiến bộ kinh tế đáng chú ý kể từ cải cách đổi mới vào năm 1986. Nhưng tăng trưởng sẽ không thể thực hiện được nếu không có sự khéo léo và tham vọng của người dân Việt. Thật vậy, nước này gần đây đã được cải thiện xếp hạng toàn cầu của mình tăng 19 bậc (để đạt thứ # 54) trong chỉ số đổi mới toàn cầu của Tổ chức Sở hữu trí tuệ toàn cầu - World Intellectual Property Organization’s global innovation index. Hơn nữa, hệ thống trường trung học của nước này gần đây đã tạo ra sự chú ý khi được xếp hạng # 12 trong toán học và khoa học của những kiểm tra do Chương trình đánh giá sinh viên quốc tế - PISA tests: Programme for International Student Assessment. Tuy nhiên, một phần đáng lo ngại về tiềm năng sáng tạo to lớn và trẻ trung của Việt Nam tiếp tục bị mất bởi phương Tây.

Việt Nam phải làm việc tích cực để thúc đẩy hình ảnh của hệ thống giáo dục đại học của mình, không chỉ trong bảng xếp hạng toàn cầu mà còn trong lòng công dân của mình. Để cạnh tranh thành công cho việc đúc tài năng, các trường đại học trong nước phải tiếp tục điều chỉnh và tinh túy các chương trình giảng dạy và phong cách giảng dạy hơn là phải chạy theo một cách hụt hơi với các trường đại học phương Tây. Đây là những gì thị trường hiện nay đòi hỏi, và sẽ là một bước quan trọng hướng tới tăng trưởng kinh tế chuyển đổi cho Việt Nam.

Asia Clinic, 16h48' ngày thứ Sáu, 30/10/2015

Thứ Tư, 28 tháng 10, 2015

THƯ GỬI BÍ THƯ THÀNH ỦY TÂN AN, TỈNH LONG AN VỀ CHIẾC CẦU CỔ TÂN AN BỊ BỨC TỬ

Tác giả Lê Đại Anh Kiệt - nhà báo

Bài đọc liên quan:

Được sự đồng ý của tác giả Lê Đại Anh Kiệt - một người con của Long An - tôi đưa bức thư này lên blog của mình như một tấm lòng của người con quê hương Long An trung dũng kiên cường, nhưng giờ phải cầu xin giữ di tích lịch sử, văn hóa cho tỉnh nhà. Vì bây giờ Long An chỉ còn đúng 3 địa danh di tích lịch sử cổ như bức thư thống thiết này, trong đó có chiếc cầu cổ Tân An.

THƯ NGỎ

Kính gởi anh Trần Kim Lân, Bí Thư Thành Ủy TP Tân An.

Trước hết xin anh thể tất cho sự đường đột của bức thư này. Quả tình xa quê lâu ngày tôi cũng thiếu thông tin. 

Qua facebook, tôi thật sự bàng hoàn trước thông tin đập bỏ, xây mới cây cầu Đúc Tân An mà không biết nói với ai chỉ biết trải lòng mình lên facebook. 

Hôm nay, tra cứu thông tin trên mạng và được biết anh đã là tân Bí Thư Thành Ủy và anh cũng đồng tình thực hiện dự án đập bỏ xây mới này, một lần nữa tôi lại bàng hoàng và viết thư này tâm sự với anh xem như là lời cầu cứu cuối cùng cho sinh mạng cây cầu cổ trong khi án đã tuyên, pháp trường đã dọn sẳn. 

Cầu Đúc cổ Tân An chụp ngày 25/10/2015 vẫn còn kiên cố và với những trụ đèn dùng khí đá để thắp sáng về đêm chưa có một dấu hiệu xuống cấp - Ảnh của Lê Đại Anh Kiệt

Anh Lân kính mến! 

Không dám xưng là bạn với anh nhưng ít ra vài mươi năm trước khi chúng mình còn trẻ cũng từng có dịp ngồi khề khà với nhau, tôi đã không dấu diếm bày tỏ sự ngưỡng mộ với anh như là một tài hoa về thiết kế của tỉnh nhà qua công trình Trung Tâm Bưu Chính Viễn Thông của anh. Công trình ấy thực sự đẹp, tạo dấu ấn cho tỉnh nhà. Nhưng trong thâm tâm tôi vẫn tiếc cái Phòng Đọc Sách cũ cũng mang dấu ấn kiến trúc độc đáo ba khối chữ nhật gối đầu vào trung tâm tròn. Nhưng hy sinh kiến trúc cũ cho công trình, công nghệ mới thì đành chịu vậy, hơn nữa Phòng Đọc Sách ấy vẫn còn là kiến trúc trẻ. 

Còn lần này, với số phận của cây cầu Đúc dù chưa có số liệu chính xác nhưng ước lượng nó nhất định có trên dưới trăm năm tuổi tôi xin có đôi lời phản biện với anh. 

Thứ nhất về nhu cầu giao thông: hiện trạng đường Nguyễn Trung Trực của hai đầu cầu đã không còn là đường xuyên tâm chính của TP mà vai trò đó đã chuyển về đường Hùng Vương và đập Bảo Định. Chợ tỉnh Tân An ngày xưa cuối đường Nguyễn Trung Trực chỉ còn là chợ Phường 1. Mai này khi Trung tâm Hành chính Tỉnh chuyển về khu vực mới theo quy hoạch thì lưu lượng giao thông ở đây còn giảm nhiều. Hà huống chi, song song với cầu Đúc cả hai bên đã có hai cây cầu mới Bảo Định và Trương Công Định. Hoàn toàn có thể phân luồng tuyến cho các xe trọng tải nặng đi sang hai cầu này. 

Nói cầu Đúc già nua thì đúng, nhưng nói nó quá tải thì e rằng gượng ép. Với tuổi tác và vị thế của nó bây giờ hoàn toàn có thể dùng làm cầu cho người đi bộ, xe máy, và xe tải trọng nhỏ. Thậm chí với cảnh quan mới cải tạo hiện nay những bờ kè, công viên dọc hai bên kênh Bảo Định nó cũng có thể là cây cầu du lịch đơn thuần. 

Về kỹ thuật: có thể cầu đã bị rỉ sét gì đó nhưng tôi không tin rằng với kỷ thuật thời nay chúng ta không đủ sức gia cố tăng tuổi thọ cho cây cầu kiên cố như vậy. Ngay trong nước ta, ở miền Nam những tỉnh khác vẫn làm được điều này. Có người đã nhắc đến cầu Hoàng Diệu ở Long Xuyên xây năm 1937 cùng kết cấu chất liệu như cầu Đúc của Tân An vẫn còn đang sử dụng. 

Cầu Hoàng Diệu ở Long Xuyên. Cầu Hoàng Diệu được xây dựng năm 1937 (cầu Henry) đến nay vẫn còn sử dụng tốt, năm 2000 một cây cầu mới được xây dựng cặp với cầu cũ thành cầu đôi tuy nhiên phần đèn của trụ đèn đã được thay đổi hoàn toàn nhìn không đẹp như cầu ở Long An - Ảnh của Minh Chí Đỗ chụp ngày 27/10/2015

Vấn đề ở đây là văn hóa, lịch sử. Tôi nghĩ rằng, khi lập dự án này, các anh đã hướng đến tương lai, nghĩ đến xây dựng TP Tân An hiện đại, to đẹp. Tôi tin rằng với tài hoa của anh, với kỹ thuật, phương tiện hiện nay, anh đủ sức thiết kế xây dựng cây cầu mới to hơn, đẹp hơn cây cầu Đúc hiện giờ nhiều lần. Điều đó không có gì phải hoài nghi. Nhưng cũng có điều chắc chắn là không chỉ anh mà tất cả các kiến trúc sư trên đời này không cá nhân nào có thể thiết kế và xây dựng được lịch sử, không ai có thể xây dựng được ký ức của hàng vạn, hàng triệu lượt người đã in bóng trong cây cầu ấy. 

Anh Lân thử đếm lại, TP Tân An hiện nay còn được bao nhiêu công trình cổ trên dưới trăm năm tuổi? Có lẽ chưa đầy số ngón của một bàn tay. Trong ký ức của tôi chỉ có nhà Bảo Tàng, Trường Nữ tiểu học cũ, Lăng Nguyễn Huỳnh Đức và hết

Cây cầu Đúc này với bao nhiêu năm tồn tại của nó đã gắn liền với ký ức của hàng triệu con người Tân An nói riêng và Long An nói chung. Ai hồi nhỏ chẳng từng một lần lên tỉnh đi chợ tết, chẳng từng dẩm bước trên cây cầu này. Vắng nó, câu chuyện kể cho cháu con sẽ thiếu đi vật chứng quan trọng. Nếu chúng ta không giữ gìn, bảo tồn thì chúng ta sẽ xây dựng một thành phố không có ký ức, lịch sử. Giữ lại cây cầu là giữ ký ức, lịch sử cho con cháu đời sau. 

Tôi hy vọng rằng, thế hệ con cháu của tôi, của anh của những người thời nay sẽ tự hào là Long An không chỉ có Trung Tâm Bưu Chính Viễn Thông hay những công trình hiện đại mà còn có cây cầu Đúc trên trăm năm tuổi được thế hệ cha chú giữ gìn cho chúng nó. 

Thế hệ trẻ đó sẽ đi trên cầu cổ và nhắc lại bài học lịch sử là, ba bốn thế kỷ trước, Chưởng cơ Nguyễn Cửu Vân đã đào kênh Vũng Gù này nối Sông Vàm Cỏ với sông Tiền làm đường chuyển quân lương để giúp vua Khmer, sau đó đã đóng quân ở Vũng Gù lập đồn điền. Khi Gia Long lên ngôi mới đặt tên kênh là Bảo Định hà. Khi Pháp chiếm miền Nam, Phan Văn Đạt đã bị treo thân ở đầu vàm kênh này còn Thủ Khoa Huân bị chém đầu ở đoạn giữa kênh thuộc xã Phú Kiết. Người Pháp đã dời Phủ Tân An từ Cai Tài về đây và lập Châu Thành Tân An. 

Cây cầu Đúc này được xây từ buổi đó. Buổi đầu chưa có điện nên người ta làm đèn khí đá, những trụ cao trên cầu là những cột đèn khí đá. Bài học lịch sử của con cháu ta sẽ không chỉ nằm trên giấy mà có vật thể, hình hài cụ thể. Giá trị của lịch sử thì không thể tính bằng tiền và cũng giống như sinh mạng một con người đã xử tử thì không thể nào hồi sinh được. 

Cầu dúc cổ Tân An - Ảnh chụp ngày 25/10/2015 của Nguyễn Kim Hoa.

Một vấn đề nữa cũng xin chân thành trao đổi với anh là về chính trị. Thú thật, tôi cũng là một đảng viên hơn 30 năm tuổi đảng, chưa đáng 1/3 tuổi của cây cầu nhưng không là lãnh đạo, tôi gần dân hơn và nghe tiếng nói của dân. Nhiều người trên fb của tôi và các trang khác cho rằng, chính quyền hiện nay có chủ trương đập phá hết các công trình xây dựng của chế độ trước. 

Không ai xa, ngay một người chị họ của tôi, từ Canada nghe tin nầy đã email cho tôi, xin trích nguyên ra đây “BAY GIO TAT CA MOI VIEC , HINH NHU NGUOI TA KHONG MUON NHIN LAI NHUNG HINH ANH CU , CHO NEN CU MUON DAP PHA BO DI . TUY RANG NGAY XUA LAM RAT CHAC CHAN , KHONG CO VIEC LAM VUA XONG , KHANH THANH AM I MOI CO MAY NGAY DA SAP , HOAC HU HONG NUT NE . KIET CO Y KIEN NHU VAY LA TOT , NHUNG KHONG BIET KET QUA NHU THE NAO , GIA BIET TRUOC NHU THE DA CHUP HINH CAU NGAY XUA . DE NGAM NGUI VE NHUNG KY NIEM NGAY THO AU CON SONG TAI QUE NHA “ (chị ấy lớn tuổi, dùng máy tính không quen, viết chữ không dấu) 

Tôi không tin là Đảng ta có chủ trương như thế. Ai cũng biết câu “nếu anh bắn vào quá khứ bằng súng lục thì tương lai sẽ bắn vào anh bằng đại bác”. Huống hồ chi ngân sách chúng ta đâu dư dã lắm để làm chuyện ấy. Tôi vẫn nghĩ rằng các anh thật lòng muốn hiện đại hóa Thành Phố Tân An nhưng chưa lưu tâm lắm về lịch sử với những giá trị vô hình của nó. 

Đây là tấm lòng, mong muốn không chỉ riêng tôi mà của khá nhiều người Long An dù đang sống trong tỉnh hay đã tha hương. Mong muốn rất chính đáng là với tầm nhìn, kiến thức của một nhà kiến trúc như anh, hãy giữ lại cho quê hương những dấu tích lịch sử, những vốn quý không gì so sánh được. 

Chúc anh dồi dào sức khỏe và nhiệt tâm như những ngày tôi đã biết.

Kính thư

Lê Đại Anh Kiệt

Sài Gòn, 17:16' ngày thứ Tư, 28/10/2015

P/S: Bổ sung 3 hình do Trương Văn Sang chụp lúc 18:30 ngày 28/10/2015:

Những tấm hình của cây cầu cổ Tân An bị chính quyền quây rào không cho xe qua lại và đập lan can cầu, nhưng những trụ đèn gió đá vẫn chưa bị đập(hình 1 đến 3). Ảnh của Trương Văn Sang chụp lúc 18:30 ngày 28/10/2015.
Dân chơi đồ cổ nhắn tin với tôi rằng: "Cầu cổ Tân An sẽ bị đập phá và xây lại mới, nhưng những cây đèn cổ thắp bằng gió đá sẽ giữ nguyên vện, vì đã được đặt hàng bán sang cho viện bảo tàng Pháp!" Thông tin này cần phải kiểm chứng bằng báo chí.


Cầu đúc Tân An sau ngày 01/11/2015 chính quyền Tân An đã vội vã cho đập chỉ còn 1 trụ đèn. Và bí thư tỉnh ủy Long An đã ra quyết định ngưng đập phá, để điều tra, vì cả chiếc cầu chỉ bán sắt vụn có 600 triệu đồng!


Hãy bỏ thời gian để xem sự tồn tại 800 năm của Tháp nghiêng Pisa ở Ý.

Thứ Ba, 27 tháng 10, 2015

LỜI KÊU CỨU MỘT CÂY CẦU CỔ Ở TÂN AN LONG AN

Hình 1: Cầu đúc Tân An thời Pháp thuộc sắp bị thi hành án tử
Cầu đúc Tân An hình dáng thanh mảnh những cột trụ đèn khí đá, cây cầu đã mang trong nó dấu tích văn minh Nam bộ thời cuối thế kỷ 19. Với tấm hình này của Bà Nguyễn Kim Hoa ngày 25/10/2015, bà đã để dòng chữ nếu ai có tấm lòng với văn hóa sẽ quặn đau: "Tạm biệt chiếc cầu đúc thân thương nhé..."

Mới tháng 7/2015 vừa qua, ngôi trường cổ Collège de Can Tho tức Trung học Phan Thanh Giản - Châu Văn Liêm Cần thơ gần trăm năm tuổi được cứu thoát nhờ vào sự hiểu biết của cộng đồng dân cả nước.

Hôm nay lại một cây cầu đúc cổ hơn trăm năm tuổi ở Tân An thuộc tỉnh Long An lại sắp bị chính quyền thi hành án tử hình.

Theo nhà báo Lê Đại Anh Kiệt thì, ở thành phố Tân An, tỉnh Long An có 2 cây cầu cổ gắn liền với lịch sử hình thành và phát triển thành phố Tân An. 

Hình 2: Cầu sắt Eiffel
Cầu sắt Eiffel dành cho đường xe lửa nối liền Sài Gòn Cần Thơ ra đời khoảng năm 1885 đã bị chính quyền thi hành án tử, bán ve chai năm 2004-2005. Ảnh năm 1946.

Cây cầu thứ nhất là cầu sắt Eiffel dành cho đường xe lửa nối liền Sài Gòn Cần Thơ ra đời khoảng năm 1885 đã bị chính quyền thi hành án tử, bán ve chai năm 2004-2005.

Cây cầu thứ hai là cây cầu đúc bê tông đầu tiên bắc qua kênh Bảo Định(hình 1), thủy lộ nhân tạo đầu tiên nối liền Gia Định với miền Tây. Không phải là thắng cảnh hay công trình kỷ thuật lớn lao nhưng với hình dáng thanh mảnh những cột trụ đèn khí đá, cây cầu đã mang trong nó dấu tích văn minh Nam bộ thời cuối thế kỷ 19. Cây cầu đã thành ký ức của bao người Tân An.

Lý lẻ của việc đập bỏ xây dựng cầu Đúc mới của cơ quan quản lý trên Facebook Sở Kế Hoạch Đầu Tư Long An là như sau:

Đầu tư xây dựng Cầu Đúc Tân An, TP.Tân An, tỉnh Long An

Nằm tại một trí khá quan trọng trong Thành phố Tân An, nối liền 02 bờ sông Bảo Định, đáp ứng nhu cầu đi lại, vận chuyển hàng hóa trung bình khoảng 724 lần/người-năm, Cầu Đúc là một công trình không thể thiếu góp phần thông suốt luồn giao thông trong thành phố. Tuy nhiên cầu được xây dựng từ thời Pháp thuộc đến nay đã hết niên hạn sử dụng, kích thước và quy mô của cầu không còn đáp ứng đủ nhu cầu đi lại của người dân. Do đó, thực hiện ủy quyền của UBND tỉnh, Sở Kế hoạch và Đầu tư đã có Quyết định số 394/QĐ-SKHĐT ngày 24/10/2014 phê duyệt dự án đầu tư xây dựng Cầu Đúc Tân An tại với quy mô làn xe chạy 4,5m x 2, lề bộ hành 2,25m x 2, tổng chiều dài cầu 94 m, tổng kinh phí đầu tư 61,729 tỷ đồng từ nguồn vốn ngân sách tỉnh. Dự án được dự kiến khởi công xây dựng vào giữa năm 2015 và hoàn thành đưa vào sử dụng vào cuối năm 2017.

Cũng theo nhà báo Lê Đại Anh Kiệt - dân Long An chính gốc - ông rất rõ từng địa danh, quy hoạch của tỉnh Long An:

Về nhu cầu giao thông: Cách cấu Đúc khoảng vài trăm mét về phía Sông Vàm Cỏ đã có cầu Bảo Định mới làm. Cũng vài trăm mét về phía đối diện đã có cầu Trương Công Định và tiếp đó là cống Bảo Định với khẩu độ lớn sáu làn xe qua lại. Như vậy hiện hữu trên đoạn kênh Bảo Định chưa đầy 1 km đã có ba cầu, một cống đáp ứng đầy đủ yêu cầu lưu thông. Thực tế từ trước đến nay, ngay trong ngày tết, cầu Đúc chưa bao giờ bị kẹt.

Theo quy hoạch hiện nay, đường Nguyễn Trung Trực trục chính của cầu Đúc chỉ là đường nội ô thành phố không có nhu cầu và khả năng mở rộng thì việc làm cầu rộng cũng bằng thừa.

Về tuổi thọ: Nếu cầu đã cũ có thể gia cố bảo đảm bền vững không nhất thiết cầu cũ thì cứ đập phá rồi xây lại. 

Về văn hóa lịch sử: Đây là công trình cổ trên 100 năm tuổi cần được bảo tồn. Nếu có cần giải quyết cho giao thông hoàn toàn có thề có giải pháp mở rộng thêm hoặc xây cầu mới ở các đoạn khác. Hơn thế nữa về mỹ quan, cây cầu này không thể chê trách được và đã thành ấn tượng ký ức của bao thế hệ người dân Long An.

Thế giới văn hóa luôn bảo tồn di tích cổ, cái gì càng cổ càng quý. Vì các triều đại và con người rồi sẽ qua đi, nhưng lịch sử và chứng tích của nó luôn là bài học, và là văn hóa, lịch sử cho muôn đời sau. Ngoài ra, những cây cầu này còn là địa danh du lịch cho khách thập phương. Không có ở đâu làm quy hoạch và làm văn hóa như ở Việt Nam thời đại này.

Tôi xin ứng cửa những chiếc cầu cổ trên thế giới hàng trăm năm vẫn giữ, và nó là nơi ghi dấu lịch sử văn hóa, cũng là điểm du lịch cho khách thập phương sau đây để chính quyền và người dân Việt suy nghĩ về việc phá cầu đúc Tân An thời Pháp thuộc.

Người dân ở làng Meghalaya, Ấn Độ, tạo những cây cầu đặc biệt bắc qua sông suối bằng cách bện rễ cây đa dai quanh thân cau hoặc tre. Một số cây cầu ở đây có thể đã tồn tại hơn 500 năm. Theo Inhabitat, thời gian để cây cầu trở nên hoàn thiện là 15 năm. Khi cầu sống trở nên chắc chắn, nó có thể chịu được sức nặng của 50 người đi trên cầu cùng lúc. Ảnh: Inhabitat.

Cây cầu rẽ nước này là con đường độc đáo dẫn vào một pháo đài thế kỷ 17 ở Hà Lan. Cầu Moses tác phẩm thiết kế của công ty RO & AD Architects. Hai bên thành cầu lót gỗ Accoya trong khi mặt cầu sử dụng một loại gỗ cứng khác. Gỗ Accoya được xử lý hóa chất không độc hại, giúp ngăn chặn nấm mốc và tăng độ bền của cầu. Ảnh: RO & AD Architects.

Rialto là một trong 4 cây cầu bắc qua kênh Grand ở thành phố Venice, Ý. Đây là cây cầu cổ xưa nhất bắc qua con kênh Grand này. Cầu đá hiện tại có một nhịp đơn được thiết kế bởi Antonio da Ponte, xây dựng và hoàn thành vào năm 1591. Nó được sử dụng để thay thế cho một cây cầu gỗ bị sụp đổ vào năm 1524. Cầu Rialto đã trở thành một trong những biểu tượng của Venice, nước Ý.

Stari Most (Chữ Stari Most dịch ra có nghĩa là“Cầu cổ xưa”) là một cây cầu nổi tiếng bắc qua sông Naretva ở thành phố Mostar của Bosnia và Herzegovina. Cầu được người Thổ Nhĩ Kì xây dựng vào năm 1566 và tồn tại trong 427 năm, cho đến khi bị hủy hoại vào năm 1993 trong cuộc chiến tranh của người Bosnia. Sau đó, một dự án được đưa ra để xây dựng lại cây cầu này và cầu mới được khánh thành vào năm 2004. Cây cầu là kiệt tác nổi bật của Bosnia.

Charles là cầu đá có kiến trúc Gôtíc nổi tiếng bắc ngang sông Vltava ở Prague của cộng hòa Séc. Nó được xây dựng vào năm 1357, dưới sự bảo trợ của vua Charles IV, và được hoàn thành vào đầu thế kỷ 15. Vì là cây cầu duy nhất bắc qua sông Vltava, Charles là điểm liên kết quan trọng giữa thị trấn cổ và vùng quanh lâu đài Prague. Sự kết nối đã làm cho Prague trở nên quan trọng như là trục thương mại chính giữa miền Đông và Tây châu Âu. Ngày nay, đây là một trong những nơi có nhiều phong cảnh đẹp thu hút du khách đến tham quan Prague với nhiều điểm du lịch.

Không ai biết cây cầu duy nhất còn tồn tại sau thế chiến thứ II ở thành phố Florence nước Ý này xây dựng từ khi nào? Họ chỉ biết nó được xây dựng từ thời Đế chế La Mã, và được xem là cây cầu bằng đá đầu tiên của con người xây dựng trên thế giới. Nó được ghi vào sách năm 996. Sau khi bị phá hủy bởi một trận lụt ở năm 1117 nó đã được xây dựng lại, nhưng lũ lại cuốn trôi một lần nữa vào năm 1333, chỉ còn lưu hai trụ cầu trung tâm của nó. Nó đã được xây dựng lại năm 1345. Ngay cả người thiết kế cầu cũng không ai chắc chắn và sách sử ghi lại con cầu cũng có ít nhất 3 kiến trúc sư xây dựng ra nó. Nhưng ai đến Florence cũng phải đến cây cầu cổ xưa nhất nhân loại này.

Không ai không biết ở thành phố cổ Hội An thuộc tỉnh Quảng Nam có chiếc cầu còn được xem là ngôi chùa vì kiến trúc đặc sắc của người Nhật xây từ thế kỷ 17, và là di sản văn hóa vật thế thế giới. Nơi đây là điểm du lịch không thể thiếu khi đến Hội An.

Cầu ngói Thanh Toàn bắc qua một con mương của làng Thủy Thanh Chánh, xã Thanh Thủy, thị xã Hương Thủy là một trong ít chiếc cầu gỗ có kiến trúc đặc biệt, được công nhận là di tích cấp gia từ năm 1990. Một cụ bà Trần Thị Diệu năm 2013 bà 78 tuổi, mỗi ngày đến chiếc cầu Thanh Toàn ở Huế để nói tiếng Anh giới thiệu cho khách du lịch hiểu về chiếc cầu cổ này, như là một tình nguyện viên phi lợi nhuận. Ngoài ra bà còn xem bói chỉ tay cho du khách nước ngoài như là một thú tiêu khiển tuổi già. Ngôi làng Thủy Thanh Chánh là làng có nhiều hướng dẫn viên du lịch ở tuổi 80.

Hình 10: Cầu Thế Húc, Hà Nội Việt Nam
Thê Húc là cây cầu ở hồ Hoàn Kiếm, Hà Nội, thủ đô của Việt Nam. Nó ối từ Bờ Hồ ra hòn đảo nhỏ nơi có đền Ngọc Sơn, cây cầu này màu đỏ son, làm bằng gỗ, có nhiều trụ liên tiếp. Cầu được Thần Siêu Nguyễn Văn Siêu xây dựng vào năm 1865. Tên của cầu có nghĩa là "nơi đậu ánh sáng Mặt Trời buổi sáng sớm" hay "Ngưng tụ hào quang" (棲旭).

Có ai dám phá bỏ kiến trúc của chiếc cầu Thê Húc nhỏ nhắn bắc từ bờ để vào Đền Ngọc Sơn trên hồ Hoàn Kiếm Hà Nội không, mặc dù cây cầu này không đủ sức cho khách thập phương ra vào đền Ngọc Sơn những ngày lễ tết hay cuối tuần.

Thế thì, cây cầu chưa gọi là cổ hơn những chiếc cầu mà tôi đã giới thiệu ở trên, nhưng có lẽ, nó là những gì còn sót lại rất hiếm hoi của lịch sử, văn hóa thời Pháp thuộc và giai đoạn văn hóa khẩn hoang Nam Bộ nhyu7 cầu Đúc Tân An có nên bị phá bỏ hay nên tu tạo lại nó? Chỉ những chiếc đèn dùng khí gió đá - Acetylene C2H2 - trên chiếc cầu đúc Tân An này thôi cũng đủ để có bao nhiêu chuyện về khoa học kỹ thuật, lịch sử, văn hóa cho khách du lịch và thế hệ hôm nay và mai sau mê mẫn mà nghe, nếu Long An biết tôn trọng cây cầu này!

Tôi còn biết Long An là quê hương của ông chủ tịch nước đương nhiệm, nhưng cán bộ dưới quyền ông ở Long An đang làm việc phá nát văn hóa lịch sử tỉnh nhà, nhưng không thấy ông ý kiến gì?

Asia Clinic, 15h59' ngày thứ Ba, 27/10/2015

Thứ Hai, 26 tháng 10, 2015

MỘT MIẾN ĐIỆN MỚI

Bài đọc liên quan:
+ Giải Nobel, PhD và người đàn bà thép của Miến Điện
+ 5 năm tới Miến Điện sẽ ở đâu?
+ Trào lưu thoát Trung của các chư hầu đang chuyển động?
+ Chuyện Đông, chuyện Tây và chuyện nước Việt

Cảm ơn Khiem Nguyen đã giới thiệu bài và đã cùng tôi dịch bài phỏng vấn 60 phút trên CBS NEWS.

Bài gốc: The New Burma

Khi Miến Điện đi vào cuộc bầu cử lịch sử, Bill Whitaker tường thuật về phong trào dân chủ của quốc gia này và người phụ nữ đảm trách phong trào dân chú ở Miến Điện, bà Aung San Suu Kyi

Chương trình truyền hình "The New Burma" được CBS News phát sóng vào ngày 25 tháng 10, năm 2015. Bill Whitaker là phóng viên. Rachael Morehouse và Henry Schuster, người sản xuất.

Một bước ngoặt sắp diễn ra tại một vùng đất kỳ lạ nhất hành tinh về việc đóng và mở cửa ban giao với thế giới bên ngoài, một đất nước chúng ta biết có tên là Miến Điện. Trong khoảng 50 năm Miến Điện đã được điều hành bởi một chính quyền quân sự tàn bạo. Các tướng lãnh đổi tên đất nước này từ Burmathành Myanmar. Không ai biết chính xác lý do tại sao, nhưng gần như chỉ qua một đêm chính quyền quân sự Miến Điện đã quyết định nó trở thành một nền dân chủ. Điều đó gây sự chú ý của toàn thế giới và đã dẫn đến các chuyến thăm của Tổng thống Hoa Kỳ, Obama. Ông đã gặp hai lần với công dân nổi tiếng nhất của Miến Điện, bà Aung San Suu Kyi. Sau hai thập niên bị quản thúc, bây giờ Bà đã sẵn sàng để lãnh đạo đảng ủng hộ dân chủ của mình nhằm chiến thắng trong cuộc bầu cử vào tháng tới. Đó là một thời điểm quan trọng, vì vậy chúng tôi quyết định đích thân xem xét nếu những thay đổi tại Miến Điện là thật.

Có một phẩm chất vô hạn đối với Miến Điện. Đó là một nơi gần như còn nguyên vẹn chưa có bàn tay làm thay đổi của thế giới bên ngoài. Trong khoảng một nửa thế kỷ, quân đội Miến Điện đã khóa chặt đất nước trong nghèo khổ, như thể nó được bọc kín trong một tổ kén trong một thời gian tồi tệ.

Trong ký ức, ai cũng nhớ đến Miến Điện với các nhà sư trong bộ y vàng từ các tu viện đi khất thực vào mỗi buổi sáng. Ở đất nước Phật giáo là quốc giáo này, các tín hữu đến trung tâm của thành phố lớn nhất của Miến Điện, Rangoon, để cầu nguyện tại đền thờ thiêng liêng nhất.

Nhà báo Bill Whitaker và Bà Aung San Suu Kyi - CBS NEWS

Nhưng có một biểu tượng sống của Miến Điện nổi tiếng nhất mà chúng tôi muốn gặp: Aung San Suu Kyi, người phụ nữ đã có can đảm để đứng lên đối đầu với chính quyền quân sự. Chỉ cần một vài năm trước đây thôi, người ta có thể bị bỏ tù chỉ vì tàng trữ hình ảnh của Bà. Bây giờ hình ảnh của Bà ở khắp mọi nơi. Bà là gương mặt của Miến Điện mới.

Aung San Suu Kyi: Mọi người đều muốn một kết thúc có hậu. Họ muốn Miến Điện là một câu chuyện thành công. Có quá ít những câu chuyện thành công và quá ít kết thúc có hậu trong thế giới ngày nay. Nhưng tôi luôn luôn nói rằng không đơn giản mà bạn đạt được một cái gì đó chỉ bằng việc bạn muốn có nó.

Bill Whitaker: Hiện tại, Bà có tin rằng Miến Điện đang trên con đường dân chủ?

Aung San Suu Kyi: Không chắc là Miến Điện đang trên con đường dân chủ. Chúng tôi đang trên con đường dân chủ trong khuôn khổ.

Bill Whitaker: Dân chủ trong khuôn khổ là gì?

Aung San Suu Kyi: Tôi nghĩ rằng đó là dân chủ theo cách nhìn của các nhà lãnh đạo độc tài quân sự.



“Mọi người đều muốn một kết thúc có hậu. Họ muốn Miến Điện là một câu chuyện thành công. Có quá ít những câu chuyện thành công và quá ít kết thúc có hậu trong thế giới ngày nay… Nhưng tôi luôn luôn nói rằng không đơn giản mà bạn đạt được một cái gì đó chỉ bằng việc bạn muốn có nó.”

Bill Whitaker: Liệu nó có phù hợp với ý tưởng của Bà về dân chủ?

Aung San Suu Kyi: Không, chính xác là không.

Để gặp Suu Kyi, chúng tôi đi năm giờ bằng đường bộ từ Rangoonsâu vào thủ đô của Miến Điện - có khoảng 50 triệu dân Miến Điện. Phương tiện di chuyển bằng đường bộ là cách hầu hết dân Miến Điện đang sống. Đích của chúng tôi là một thành phố xa hoa, nơi mà các tướng lĩnh hà khắc vừa mới thát khỏi lối sống rừng rú của mình - lớn hơn Washington, DC 40 lần. Nó được gọi là Nay Pyi Daw, người Miến Điện đặt cái tên cho thủ đô của mình có nghĩa là "chỗ ngồi của nhà vua." Họ đã dời thủ đô từ Rangoonđến đây từ một thập kỷ trước. Nó được xây dựng trong vòng bí mật và không ai có thể cho chúng tôi biết nó đã tốn kinh phí bao nhiêu. Nó cho chúng tôi một cảm giác như là đang ở Trại Súc Vạt của George Orwell(Orwellian) với các tòa nhà hoành tráng, và kỳ lạ nhất đường cao tốc 10 làn xe bị bỏ hoang - gần như không có người đi lại. Nơi này dành cho những người cai trị, không phải cho người dân và nó không phải là một nơi Suu Kyi cảm thấy thoải mái. Bà ở đây chỉ bởi vì bây giờ Bà là một thành viên của quốc hội.

Bill Whitaker: Khi Bà nhìn vào thủ đô và quyền lực mà nó đại diện thì cái gì làm cho Bà nghĩ rằng Bà có thể thay đổi được?

Bà Aung San Suu Kyi - CBS NEWS

Aung San Suu Kyi: Nó không tự thể hiện như là một phần của đất nước, như là một phần của nhân dân. Và dẫu là gì đi nữa, phức hợp ấn tượng này nó không thực sự đại diện cho nhân dân.

Khi chúng tôi gặp Bà Aung San Suu Kyi, Bà ấy có vẻ bình tĩnh, gần như thanh thản. Nhưng sau khi nói chuyện với Bà một thời gian, chúng tôi nhận ra được một quyết tâm sắt đá ở trong Bà sau gần hai thập kỷ bị quản thúc tại gia.

Bill Whitaker: Bà là một người cứng rắn có đầu óc, có phải không?

Aung San Suu Kyi: Tôi chưa bao giờ nghĩ về mình như là một người can trường - Tôi đã từng là một đứa trẻ sợ bóng tối. Và tôi không xử sự tốt với những điều tệ hại và những gì như thế. Nhưng tôi phải đối mặt với những gì cần phải đối đầu và tôi hy vọng làm tốt nhất cái mà tôi có thể làm.

Bill Whitaker: Bà có biết rằng bà đang được toàn thế giới nhìn như một biểu tượng của nền dân chủ.

Aung San Suu Kyi: Không, tôi không thích được xem là một biểu tượng. Và tôi không muốn được gọi là một hình mẫu. Tôi sẽ chỉ nói rằng tôi phải làm việc rất, rất khó khăn. Vì vậy, tôi muốn được biết đến như là một người chăm chỉ. Tôi không nghĩ nhiều đến biểu tượng hoặc một hình mẫu nào cả.

Thế giới chú ý đến Suu Kyi khi Bà bị bắt lần đầu tiên vào năm 1988. lúc mà Bà đã cố gắng để mang lại nền dân chủ cho Miến Điện. Các tướng lĩnh đàn áp phong trào của Bà, những người đi theo phong trào dân chủ của Bà bị giết và bị bỏ tù, và Bà bị quản thúc tại gia. Sau một cuộc nổi dậy trên toàn quốc do các nhà sư được gọi là cuộc Cách mạng Áo Vàng(Saffron Revolution), cuối cùng các tướng lĩnh cũng phải phóng thích Suu Kyi vào năm 2010. Trong vòng hai năm, Bà đã giành một ghế trong quốc hội. Hiện nay Bà đang ráo riết vận động cho đảng ủng hộ dân chủ của mình nhằm giành quyền kiểm soát quốc hội trong cuộc bầu cử vào tháng tới.

Bill Whitaker: Bà đã tham gia những cuộc bầu cử sắp tới, đó là những cuộc bầu cử quan trọng. Bà có tin rằng những cuộc bầu cử này được diễn ra trong tự do và công bằng?

Aung San Suu Kyi: Tôi không nghĩ rằng niềm tin là những gì chúng ta cần bây giờ. Tôi nghĩ rằng những gì chúng ta cần bây giờ là làm việc chăm chỉ nhất có thể để đảm bảo rằng những cuộc bầu cử này có tự do và công bằng. Vì vậy, đây là thời gian thử thách. Và những thách thức có nghĩa là những cơ hội là tốt.

Một cơ hội mà Bà có thể sẽ không trở thành tổng thống. Đảng của bà dự kiến ​​sẽ giành được một đa số lớn, nhưng các tướng lĩnh đã viết lại hiến pháp và họ lừa bịp bằng một điều khoản nghiêm cấm bất cứ ai có gia đình được sinh ra ở nước ngoài trở thành tổng thống. Hai con trai Suu Kyi là những công dân Anh; với người chồng quá cố của Bà.

Bill Whitaker: Bà có nghĩ rằng hiến pháp được viết riêng cho Bà, để ngăn cho Bà trở thành tổng thống Miến Điện?

Aung San Suu Kyi: Ồ, tôi nghĩ vậy. Tôi dám nói công khai và công khai rằng điều khoản cụ thể được viết ra trong hiến pháp là chỉ dành cho tôi.

Bill Whitaker: Bà có muốn trở thành tổng thống?

Aung San Suu Kyi: Những gì tôi muốn là để người dân chúng tôi cảm thấy rằng chúng tôi đã thực sự giành được chiến thắng, cuộc đấu tranh cho dân chủ đã được trao vương miện. Và nếu người dân được phép tự do lựa chọn người đứng đầu chính quyền của họ và họ đã chọn, chọn tôi, đó là điều tốt.

Ai cai trị Miến Điện sẽ phải đối phó với điều này: một cuộc xung đột bạo lực giữa Phật giáo và một thiểu số Hồi giáo gọi là Rohingya. Chính phủ hiện nay không quan tâm đến dân. Ba năm trước đây những kẻ cực đoan Phật giáo đã đốt làng Rohingya khi một người đàn ông Hồi giáo bị cáo buộc cưỡng hiếp một người phụ nữ Phật giáo. Hơn 120.000 người Hồi giáo dân tộc thiểu số phải trốn đến trại tị nạn được chính phủ kiểm soát. Nhân viên của Tổ chức nhân quyền quốc tế nói rằng những trại tỵ nạn giống như các trại tập trung. Một số nhân viên cứu trợ đã gọi điều này là thanh lọc sắc tộc. Các trại thường hạn chế tuyệt đối với người bên ngoài, nhưng đội ngũ quản lý thì đầy hà khắc ở bên trong. Chúng tôi tìm thấy những người tuyệt vọng vì thiếu thức ăn, chăm sóc sức khỏe kém. Thừa sự sợ hãi.

Abdusalem chạy trốn những kẻ cực đoan Phật giáo với vợ và con gái của ông.

Đám đông và các tu sĩ đuổi theo họ, ông nói với chúng tôi, đánh đập và giết chết họ. Nhiều trẻ em đã chết, trong đó có một cô con gái của anh ấy.

Với sự đau khổ bên trong các trại tỵ nạn và những kẻ cực đoan Phật giáo bên ngoài, hàng ngàn người Rohingya đã chen lấn lên những chiếc thuyền ọp ẹp để trốn sang các nước láng giềng bằng đường vượt biển. Hầu hết họ đã bị trả trở lại, bị giam giữ, đã kết thúc cuộc đời trong trại tập trung một lần nữa.

Khi bạn nghĩ về Phật giáo, bạn nghĩ ngay đến hòa bình và tĩnh lặng. Vì vậy, chúng tôi rất ngạc nhiên khi biết một số lớn những kẻ xúi giục bạo lực chống lại người Rohingya lại là những tu sĩ Phật giáo.

Một trong những người thẳng thắn và có ảnh hưởng nhất trong giới tu sĩ Phật giáo Miến Điện là Sayadaw Ashin Wirathu. Ông là con người của bất cứ thứ gì ngoài sự hòa bình và tĩnh tâm. Hãy nghe những gì ông nói với chúng tôi sau đây.

Tu sĩ Sayadaw Ashin Wirathu - CBS NEWS

Bill Whitaker: Đức Đạt Lai Lạt Ma đã lên án kiểu Phật giáo theo chủ nghĩa cực đoan.

Ashin Wirathu: Tôi chấp nhận cực đoan với sự kiêu căng. Tôi không tôn trọng Đạt Lai Lạt Ma. Ông ta là một kẻ môi giới quyền lực chính trị. Đức Dalai Lama không xứng đáng với tôi.

Nhà hùng biện Wirathu là một con người cực đoan, nhưng thần chú của ông ta - Miến Điện là của đạo Phật – đã được tuyên truyền rộng rãi, thậm chí bởi những người được cho là thánh khác. Wirathu là một kẻ quá khích, người thắp lên ngọn lửa đam mê với các bài phát biểu bốc lửa. Ông đã thu hút một lượng lớn dân chúng và ngày càng tăng.

Bill Whitaker: Liệu người Hồi giáo có một chỗ đứng ở Miến Điện?

Chúng tôi không thể lặp lại những câu trả lời của ông ta một cách trần trụi, nó không nên đưa vào bài viết vì tính thô tục(It’s R-rated). Nhưng về cơ bản, ông nói người Hồi giáo đang thải phân vào đất nước Miến Điện; đe dọa sự tồn tại của Miến Điện.

Ashin Wirathu: Tôi không chấp nhận chúng.

Bill Whitaker: Tại sao?

Ashin Wirathu: Bởi vì họ đang lừa dối thế giới họ muốn thâu tóm cả nước Miến Điện. Nhưng dù họ đã thâu tóm đất nước này thì họ vẫn không hài lòng. Họ sẽ chỉ có thể hài lòng khi cả thế giới này chuyển sang đạo Hồi.

Có nhiều nhà sư hơn số lượng lính ở Miến Điện và họ đang rất được tôn kính. Quan điểm của Wirathu về Bà Suu Kyi có thể là một vấn đề đối với Bà.

Bill Whitaker: Ý kiến ​​của ông về bà Aung San Suu Kyi là gì?

Ashin Wirathu: Khi nói đến chủ nghĩa dân tộc và an ninh của đất nước, cô ấy là vô ích.

Bill Whitaker: Không có ích?

Ashin Wirathu: Đúng vậy.

Sự thất bại của Bà trong việc lên tiếng bảo vệ người Rohingya đã làm mờ đi hình ảnh của Bà đối với quốc tế. Và đảng của bà không có những ứng cử viên Hồi giáo trong cuộc bầu cử sắp tới.

Aung San Suu Kyi: Bây giờ, thật là thú vị bởi vì thế giới bên ngoài chỉ trích tôi vì tôi đã không lên án các Phật tử. Và bên trong nước, tôi đã bị lên án bởi vì tôi sẽ không lên án những người Hồi giáo. Bởi vì tôi căn cứ trên thực tế đơn giản rằng những gì chúng tôi đang cố gắng xây dựng sự hòa hợp và hòa giải dân tộc.

Bill Whitaker: Ngay bây giờ, nghe Bà nói chuyện, tôi nghe như các chính trị gia.

Aung San Suu Kyi: Tôi đã luôn luôn là một chính trị gia.

Bill Whitaker: Làm thế nào để chính trị gia kéo đất nước này ngồi lại với nhau?

Aung San Suu Kyi: Câu trả lời là rất đơn giản và rất khó khăn. Niềm tin. Chúng tôi phải xây dựng lòng tin giữa các dân tộc, sắc tộc khác nhau của chúng tôi.

Bà cũng phải tin tưởng các tướng lãnh cầm quyền sẽ giữ lời hứa của họ về dân chủ. Để tìm hiểu, chúng tôi đã hỏi tổng thống đương nhiệm của Miến Điện, ông Thein Sein, cho một cuộc phỏng vấn. Ông mời chúng tôi đến dinh tổng thống. Lối vào chuyện của ông có vẻ phù hợp hơn cho một vị vua. Nó cho chúng tôi cảm thấy mình giống như một khán giả xem một cuộc phỏng vấn với một diễn viên sành sỏi.

Tổng thống Thein Sein - CBS NEWS

Bill Whitaker: Tôi đã ở đây trong năm 1990 chứng kiến các cuộc bầu cử sau đó. Và phe đối lập đã thắng áp đảo các cuộc bầu cử. Nhưng các tướng vô hiệu hóa các kết quả của cuộc bầu cử và hủy bỏ phe đối lập. Ông có thể đảm bảo với chúng tôi rằng một cái gì đó như thế sẽ không xảy ra lần này?

Tổng thống Thein Sein: Tôi tin rằng nó sẽ như thế - không có cơ hội cho một cái gì đó xảy ra như tình hình trong năm 1990. Tôi tin chắc rằng các cuộc bầu cử năm nay sẽ được tự do và công bằng.

Bill Whitaker: Mối quan hệ của ông với nhà lãnh đạo đối lập Aung San Suu Kyi là gì?

Tổng thống Thein Sein: Không có vấn đề lớn giữa hai chúng tôi. Chúng tôi có thể không là những đối tác, nhưng chúng tôi không phải là kẻ thù. Cho dù đảng của bà Aung San Suu Kyi hay bất kỳ đảng nào chiến thắng, sẽ có một chuyển giao quyền lực trong hòa bình.

Bất chấp những lời thân mật và thể hiện hình ảnh của một chính trị gia(photo-ops), Tổng thống Thein Sein vừa thanh trừng các thành viên thuộc đảng của ông đang làm việc thân mật với Suu Kyi. Hơn tất cả là, tổng thống, là một nhà lãnh đạo của chính quyền đã cố gắng đập nát Bà với gần 20 năm quản chế - sự tàn nhẫn đó đến với Bà khi chồng Bà chết ở Anh, nhưng Bà sợ rằng Bà không thể trở lại Miến Điện, nếu Bà đi lo đám tang cho chồng. Bà đã ở lại và không bao giờ nhìn thấy chồng mình một lần cuối. Sự kiên cường đó đã làm cho Bà đoạt giải Nobel Hòa bình năm 1991. Aung San Suu Kyi đã và đang chờ đợi một phần tư thế kỷ để có cơ hội này cho nền dân chủ.

Bill Whitaker: Bà đã hy sinh quá nhiều. Bà đã vứt bỏ rất nhiều cái riêng của mình cho cái chung của đất nước của Bà, ngay cả gia đình của Bà. Tại sao Bà làm điều đó?

Aung San Suu Kyi: Tôi đã làm điều đó bởi vì tôi tin vào điều đó và tôi muốn làm điều đó. Vì vậy, tôi không nghĩ rằng nó nên được gọi là một sự hy sinh.

Bill Whitaker: Tại sao Bà nói đó không phải là một sự hy sinh?

Aung San Suu Kyi: Vâng, làm thế nào bạn có thể gọi nó là một sự hy sinh khi bạn chọn để làm một cái gì đó bởi vì bạn tin vào nó?

Các cuộc bầu cử dự kiến ​​diễn ra ngày 8 tháng Mười một. Chính phủ đương quyền đã cấm bất kỳ người Hồi giáo Rohingya nào được phép đi bỏ phiếu.


© Bản quyền của CBS Interactive Inc 2015.

Asia Clinic, 15h36' ngày thứ Hai, 26/10/2015

Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2015

BIỂN ĐÔNG CĂNG THẲNG VÀ NHỮNG TIN TƯỞNG VIỄN VÔNG

Chúng ta đang đi theo kịch bản của Trung Hoa về biển Đông?

Bài đọc liên quan:

Gần đây có 6 sự kiện đang diễn ra trong khu vực rất đáng chú ý.

Thứ nhất, sáng nay 25/10/2015, báo điện tử Giáo dục Việt Nam lại đưa tin, Mỹ sẽ chỉ tuần tra 12 hải lý đảo nhân tạo phi pháp ở Trường Sa vài ngày lấy lệ? là thông tin mà báo này lấy từ hãng tin Reuter với cái tựa: U.S. patrols to raise stakes with Beijing in disputed South China Sea - Tuần tra của Hoa Kỳ làm gia tăng căng thẳng tranh chấp ở biển Đông.

Thứ hai, tối qua 24/10/2015 trên VTV1, ông chuyên gia kinh tế Bùi Kiến Thành có trả lời về TPP hoàn toàn khác những gì ông trả lời trên BBC cách đây 1 tháng. Tôi không hiểu ông Bùi Kiến Thành dựa vào thông tin gì về chuyện trả lời tối qua? Nhưng những gì ông trả lời phỏng vấn tối qua là những gam hồng cho Việt Nam khi gia nhập TPP.

Trên VTV1 tối qua ông trả lời rằng, TPP thì Việt Nam là trung tâm của nó, vì đó là ý muốn của Hoa Kỳ, Nhật Bản, Canada và Úc cùng 7 nước khác muốn giúp Việt Nam trở thành một nền kinh tế mạnh ở khu vực. Vì địa chính trị của Việt Nam quá quan trọng cho việc giao thương làm ăn và an ninh khu vực. Một khi Mỹ đồng ý với Thái để cho Thái làm kênh đào Kra thì lúc đó eo biển Mallaca không còn quan trọng nữa, mà Đà Nẵng, Sài Gòn, Cam Ranh, Phú Quốc, và các cảng nước sâu của Việt Nam mới là nơi quan trọng số 1 khu vực.

Thứ ba, cách đây 15 hôm, 10/10/2015, ông bộ trưởng quốc phòng Việt Nam đi họp ở Trung Hoa với các đồng cấp trong khối Asean và Trung Hoa, thì ông bộ trưởng quốc phòng Trung Hoa tuyên bố, Trung Hoa dù lớn mạnh đến đâu cũng không xâm lược láng giềng. Quan điểm của bộ trưởng quốc phòng Việt Nam cũng là quan điểm của đảng cầm quyền: mọi vấn đề tranh chấp biển Đông phải được xử lý trên bàn đàm phán và theo luật định của quốc tế về biển, tránh chiến tranh.

Thứ tư, hôm 21/10/2015, sau cuộc họp với các bộ trưởng quốc phòng Asean và Trung Hoa tại Bắc Kinh, thông tấn xã Trung Hoa cảnh cáo "phản ứng quyết liệt đối với các cuộc tuần tra của Hoa Kỳ trên biển Đông.

Nhưng sự kiện thứ năm là, vấn đề này được Hoa Kỳ đáp trả ngay tức thì, thông tin Hải quân Hoa Kỳ sẽ tuần tra với nội dung như trên là có thật khi Đô đốc Hải quân Scott Swift, tư lệnh hạm đội Thái Bình Dương tuyên bố trên trang báo Hải quân Hoa Kỳ chỉ mới hôm thứ Bảy, 23/10/2015 vừa qua, Việc tuần tra trên biển Đông là quyết định của các nhà hoạch định chính sách của Hoa Kỳ - US admiral: Policymakers to decide South China Sea patrols.

Hoa Kỳ không tham gia ký kết vào Công ước Liên hợp quốc về Luật Biển 1982 (UNCLOS 1982), vì cho rằng luật này không có lợi cho quyền tự do trên biển của Hoa Kỳ. Ngoài ra, hòn đảo nhân tạo của Trung Hoa xây dựng trên bãi đá ngầm về mặt luật quốc tế, nó không có giá trị về chủ quyền lãnh thổ của Trung Hoa.

Năm sự kiện trên, cùng với việc ông Tập Cận Bình đi thăm ông Obama cuối tháng 9/2015, bằng vào sự tiếp đón ở tầm long trọng của quan hệ thân thiết giữa 2 quốc gia, mà không ai biết ông Tập và ông Obama đã thỏa thuận gì với nhau, kể cả nhà cầm quyền Việt Nam!

Ông Tập Cận Bình sắp sang thăm Việt Nam trước khi Việt Nam chuẩn bị nhân sự lãnh đạo 5 năm tới. Đó là hành động mà 25 năm qua của Bắc Kinh vẫn đối xử với Việt Nam từ 1990 đến nay.

Cũng giống như Hiệp định Thượng Hải giữa Hoa Kỳ với Trung Hoa năm 1972, tất cả các bên đều mơ hồ, cho đến khi Hoa Kỳ ép Việt Nam Cộng Hòa ký vào Hiệp định Paris 1973, và những yêu sách của Trung Hoa với chính quyền Bắc Việt trong những ngày cuối tháng 4/1975, thì Việt Nam mới hiểu rằng, cuộc chiến tranh Việt Nam là sự sắp đặt của Hoa Kỳ và Trung Hoa cho một thời kỳ mới.

Việc Hoa Kỳ sẽ tuần tra biển Đông như đã tuyên bố là có thật!

Việc Trung Hoa cảnh cáo Hoa Kỳ, nhưng có thực hiện được lời cảnh cáo hay không là việc của Trung Hoa và Hoa Kỳ mà không ai biết được!

Việc Việt Nam đã ký kết vào Hiệp định đối tác chiến lược xuyên Thái Bình Dương cũng là việc có thật! Mặc dù, có nhiều ý kiến bàn ra về những thiệt hại cho Việt Nam, nhưng chắc chắn Việt Nam phải thực thi với những nới lỏng các điều khoản cho Việt Nam trong vòng 5 đến 10 năm tới là một ưu đãi chưa có tiền lệ. Nó cho thấy, các cường quốc như Hoa Kỳ, Nhật Bản, Úc và Canada đã rất ủng hộ và muốn nâng Việt Nam có vị thế cả kinh tế, chính trị lẫn an ninh khu vực ngang tầm với vị trí địa chính trị của Việt Nam.

Việc Trung Hoa xâm lược biển Đông cũng là việc có thật! Còn việc các quốc gia trong khối Asean tin tưởng Trung Hoa không xâm lược láng giềng là một niềm tin viễn vông không nên có.

Những phát biểu của bộ trưởng kê hoạch đầu tư Bùi Quang Vinh về tình hình kinh tế chính trị Việt Nam đang đứng trước những khó khăn buộc phải thay đổi.

Liệu mọi cố gắng của Việt Nam để chung sống hòa bình với một Trung Hoa đang tiến hành xâm lược biển Đông là, sống hòa bình theo cái gọi là "luật pháp quốc tế" có nên không, trong bối cảnh chính trị và kinh tế Việt Nam đang ở lúc xấu nhất kể từ 30 năm qua, năm 1985 đến nay.

Việt Nam tiến về cánh hữu cũng khó khăn vì Trung Hoa ngáng đường, nhưng Việt Nam ngã về cánh tả cũng không xong, vì kinh tế chính trị đang suy sụp.

Nhưng có một phương án để Việt Nam có thể cứu vãn tình thế tiến thoái lưỡng nan này là, phải thay đổi thế chế chính trị để giải phóng sức dân, hạn chế cường quyền, tham nhũng, để tự lực tự cường trước thảm họa Trung Hoa, có thực hiện được không, quá dễ dàng, tại sao không? 

Asia Clinic, 12h08' Chúa Nhựt, 25/10/2015

Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2015

VÌ SAO VỤ KIỆN CHẤT ĐỘC DA CAM Ở VIỆT NAM THẤT BẠI?

Nhiều năm qua, trên phương tiện truyền thông đại chúng, và sự hiểu biết của dân ngoài ngành Y, cùng 1 số dân trong ngành Y vì thiếu hiểu biết, nên tin rằng có di họa sau chiến tranh do chất độc màu da cam của Hoa Kỳ để lại, đã được chứng minh gây ra dị tật, quái thai ở Việt Nam. Thực tế nó như thế nào, tôi xin hầu cộng đồng bài này, như là một lần viết để rồi không nên nhắc nó lại.

Hình 1: Thùng phuy chứa chất Dioxin - thuốc diệt cỏ - cung cấp vào Việt Nam năm 1968 do các công ty hóa chất của Hoa Kỳ cung cấp

Gọi là chất độc màu da cam là vì, chất Dioxin đựng trong những thùng phuy có sơn màu da cam các công ty sản xuất hóa chất Hoa Kỳ cung cấp, phải đựng trong thùng sơn màu cam là màu quy định đánh dấu độc chất. Nó là thuốc diệt cỏ, bột màu trắng làm rụng lá cây được quân đội Hoa Kỳ dùng trong chiến tranh Việt Nam, nhằm phá những tán rừng có du kích và quân đội Bắc Việt ẩn trú.

Hình 2: Agent Orange là tên của một hóa chất làm rụng lá do Mỹ sử dụng trong chiến tranh Việt Nam. Lực lượng quân đội Mỹ rải chất độc da cam và chất làm rụng lá khác trên các bộ phận của miền Nam Việt Nam và Campuchia bắt đầu vào năm 1962.

 Năm 1984, nhân sự kiện phiên tòa của quan tòa Jack Weinstein, một số công ty sản xuất hoá chất đã chi khoảng 180 triệu Mỹ kim cho các gia đình nguyên cáo, mặc dù không thừa nhận có hành động sai trái. Hàng năm, chính phủ Hoa Kỳ chi khoảng 1,5 tỷ USD cho các cựu binh Mỹ tham chiến trong chiến tranh Việt Nam bị ảnh hưởng của chất độc da cam. Từ đó phía chính quyền Việt Nam bắt đầu có ý tưởng thành lập một hồ sơ đi kiện các công ty sản xuất Dioxin đã dùng ở chiến tranh Việt Nam.

Sau đó là một số vụ kiện khác ở Úc, ở Hàn Quốc, Canada về dioxin đã để lại di họa cho các lính viễn chinh của các quốc gia này đã thyam gia chiến tranh ở Việt Nam, nhưng đã không nhận  được mối quan hệ giữa chất độc này đối với 11 căn bệnh, bao gồm cả ung thư phổi, ung thư thanh quản cũng như ung thư tiền liệt tuyến, v.v... mà họ đã đưa ra.

Hình 3: BS Nguyễn Thị Ngọc Phượng và những nhân chứng của mình bị cho là di họa Dioxin

Ở Việt Nam, năm 1990, chủ trì đề tài khoa học ở phía Nam về di họa chất độc màu da cam là BS Nguyễn Thị Ngọc Phượng - nguyên giám đốc BV Từ Dũ, kiêm đại biểu quốc hội nước CHXHCN Việt Nam. Tôi còn nhớ ngày ấy, theo yêu cầu của bên chủ nhiệm đề tài là mỗi phẫu thuật viên ở BV Chợ Rẫy khi phẫu thuật bệnh nhân, thì lấy khoảng 20gram mỡ để làm nghiên cứu nồng độ chất Dioxin ở người Việt Nam.

Tuy ai cũng phải thực hiện công việc lấy 20gram mỡ trên người bệnh, nhưng đứng về mặt khoa học thuần túy thì, khi phản biện đề tài có khoa học hay không thì ban chủ nhiệm đề tài không chứng minh được những vấn đề đặt ra sau đây:

1. Không chứng minh rằng Dioxin đã rải trong chiến tranh Việt Nam có tác động gây dị tật trên phôi, thai.

2. Không chứng minh được rằng, với nồng độ nào của Dioxin đã được rải trong chiến tranh Việt Nam thì gây ra dị tật hay quái thai.

3. Không chứng minh được những quái thai hay dị tật do chất này đã được dùng trong những năm từ 1961 đến 1971, các cơ quan y tế ở Việt Nam ước tính khoảng 400.000 người đã bị giết hoặc tàn tật, khoảng 500.000 trẻ em sinh ra bị dị dạng, mà trước đó những nạn nhân bị nhiễm  hôm nay là chưa bị nhiễm.

4. Không chứng minh được không có bất kỳ nguyên nhân nào khác như: nhiễm siêu vi, uống thuốc không kê toa, nhiễm những thuốc trừ sâu rầy, v.v... khác đã gây ra dị tật hoặc quái thai trên những nạn nhân được cơ quan y tế Việt Nam đem ra kiện trước tòa.

Ông luật sư tường thuật lại việc thưa kiện

Với 4 vấn đề lớn còn tồn đọng đó, mọi hồ sơ pháp y của Việt Nam không có bằng chứng thuyết phục trước tòa, mà chỉ có hình người bị bệnh bại liệt, não úng thủy, hay các dị tật bẩm sinh. Và phái đoàn Việt Nam gồm có 3 người là: Bà Dương Quỳnh Hoa, bà Phan Thị Phi Phi, và ông Nguyễn Văn Quý đã thất bại trong vụ kiện kéo dài trong hơn 15 năm với kết luận như sau:

 Ngày 10 tháng 3 năm 2005, cũng chính quan tòa Jack Weinstein thuộc Tòa án liên bang tại quận Brooklyn đã bác đơn kiện, quyết định rằng những đòi hỏi của đơn kiện không có cơ sở pháp luật. Quan tòa kết luận rằng chất độc da cam đã không được xem là một chất độc dưới bị cấm theo luật quốc tế vào lúc Hoa Kỳ dùng nó, ngay cả khi ảnh hưởng không cố ý của những chất này có thể gây ra độc tố đối với đời sống của con người và môi trường họ sống; và rằng Hoa Kỳ không bị cấm dùng nó để diệt cỏ; và những công ty sản xuất chất này không có trách nhiệm về cách sử dụng của chính quyền. Chính phủ Hoa Kỳ, vốn có quyền miễn tố (sovereign immunity), không phải là một bị cáo trong đơn kiện

Jack Weinstein cho rằng: "Đơn kiện của phía nguyên đơn không dựa trên bất cứ cơ sở nào của luật nội địa của một bang, một quốc gia hay dưới bất cứ hình thức gì của luật quốc tế". Ông cũng cho rằng nguyên đơn Việt Nam đã không không chứng minh được chính chất độc da cam đã gây ra các loại bệnh tật như liệt kê trong đơn kiện của họ, vì cho đến thời điểm đệ đơn kiện, họ vẫn thiếu các nghiên cứu sâu rộng về ảnh hưởng của chất làm phát quang cây cối có tác động xấu đối với sức khỏe con người. 

Sau đó ngày 07/4/2005, đoàn luật sư đại diện cho các nạn nhân Việt Nam nộp đơn yêu cầu Tòa kháng án liên bang khu vực 2 ở New York xét xử lại và phủ quyết phán quyết trước đây của chánh án Jack Weinstein. Nhưng,  Tòa phúc thẩm Liên bang Mỹ tại New York đã ra phán quyết bác đơn kiện của các công dân Việt Nam, nạn nhân chất độc da cam/dioxin chống các công ty hóa chất Mỹ về việc sử dụng chất độc da cam/dioxin trong chiến tranh Việt Nam. Tòa này đã y án sơ thẩm. 

Vì dư luận quốc tế có nhiều ý kiến phê phán phán quyết này của Tòa phúc thẩm Liên bang Mỹ. Nên ngày 18 tháng 3 năm 2008, Đoàn Luật sư Hoa Kỳ và Hội Luật gia Dân chủ quốc tế gồm 10 người đã đến Việt Nam để hỗ trợ về mặt pháp lý cho các nạn nhân trong vụ kiện sắp tới lên Tối cao Pháp viện Hoa Kỳ.

Nên ngày 6 tháng 10 năm 2008 nguyên đơn tiếp tục nộp đơn thỉnh cầu lên Tòa án Tối cao Mỹ nhưng đã bị tòa án Tối cao Mỹ bác đơn thỉnh cầu của nguyên đơn vào ngày 2 tháng 3 năm 2009. 

Sau phiên tòa ngày 02/3/2009 bị bác đơn, Phó chủ tịch Ủy ban trung ương Mặt trận tổ quốc Việt Nam, ông Vũ Trọng Kim cho là "Việc tòa án Mỹ từ chối lời thỉnh cầu của các nạn nhân Việt Nam là đã bỏ lỡ cơ hội thể hiện sự công minh của pháp luật và tinh thần yêu chuộng công lý, tôn trọng nhân quyền của nhân dân Mỹ". 

Mọi vấn đề kiện cáo chất độc da cam/Dioxin gây ra di họa cho trẻ em và người lớn trong chiến tranh Việt Nam xem như chấm dứt, và không có bằng chứng khoa học nào để chứng minh rằng dioxin gây ra di họa ở Việt Nam.

Thiết nghĩ vấn đề này, những ai chưa hiểu thì cần phải hiểu đúng để đừng nên nhắc tới nó như là một sự “thông thái” thiếu hiểu biết.

Asia Clinic, 17h06’ ngày thứ Sáu, 23/10/2015